Otaku4ever
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Otaku4ever

Welcome to Otaku4ever!!!
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalliPortalli  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Don't cry! Keep smile!

Go down 
Tác giảThông điệp
thanhmeovn
o0o.:Hokage:.o0o
o0o.:Hokage:.o0o
thanhmeovn


Tổng số bài gửi : 111
Age : 30
Registration date : 10/07/2007

Character Sheet
Uzumaki Naruto Uzumaki Naruto:
Don't cry! Keep smile! Left_bar_bleue500/500Don't cry! Keep smile! Empty_bar_bleue  (500/500)
Uchiha Sasuke Uchiha Sasuke:
Don't cry! Keep smile! Left_bar_bleue500/500Don't cry! Keep smile! Empty_bar_bleue  (500/500)

Don't cry! Keep smile! Empty
Bài gửiTiêu đề: Don't cry! Keep smile!   Don't cry! Keep smile! Icon_minitimeWed Aug 08, 2007 3:49 am

Don’t cry, keep smile
Disclaime: Tất cả là của Clamp-sensei
Author: mask2hi
Pairing: SyaoranXSakura, Tomoyo, Eriol, Toyua, Yukito, Meiling
Sơ yếu lý lịch của các nhân vật:
_Lee Syaoran: 20 tuổi, sinh viên năm nhất của trường đại học Takajama. Một học sinh ưu tú, đã từng lấy học bổng Arnown của Anh, từng đi du học bên Pháp 2 năm. Là con trai út trong nhà, sống với người em họ (kiêm vợ chưa cưới) là Meilin (20 tuổi), còn mẹ và các chị đang sống ở HongKong.
_Sakura Kinomoto: 20 tuổi, một bệnh nhân của căn bệnh tàn khốc. Là em của một bác sĩ chữa bệnh ung thư, hiện đang được điều trị tại bệnh viện của anh hai mình đang làm việc. Mẹ mất sớm, cha cũng biệt tăm sau một lần đi công tác, nên Sakura và anh mình phải tự kiếm sống, gia đình rất khó khăn.
_Tomoyo Daidouji: 20 tuổi, bạn học cùng lớp với Syaoran và cũng là bạn thân từ nhỏ của Sakura, là con gái của giám đốc một công ty sản xuất phần mềm lớn nhất Nhật Bản. Một cô gái sáng dạ, thông minh, từng đi du học tại Anh, lấy được một học bổng đáng giá của trường đại học Harvert nhưng vì lý do không muốn xa cô bạn bệnh tận của mình nên Tomoyo đã học một trường đại học danh tiếng ở Nhật
_Eriol Hiragizawa: 20 tuổi, một công tử giàu có của một gia đình thuộc dòng dõi quý tộc ở Anh, học sinh năm nhất trường đại học Harvert. Eriol biết nói 5 thứ tiếng: tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Hoa. Hiện đang đi thực tập bên Nhật cùng một số người bạn của mình
_Lee Meiling: 20 tuổi, em họ kiêm vợ chưa cưới của Syaoran. Một học sinh… bình thường, không có gì nổi trội, học ngày học đêm mới lên được hạng thứ 59. Tính tình nóng nảy, dễ giận, khó ưa… Iu nhất là anh Syaoran của mình, mặc cho Syaoran chỉ coi cô như một người em gái.
_Touya Kinomoto: 25 tuổi, anh hai của Sakura. Một bác sĩ tài tình, được nhiều người yêu mến, mỗi tội… hay bắt nạt cô em gái của mình. Ước mơ lớn nhất là chữa khỏi bệnh cho cô em gái xấu số.
_Yukito Tsukishiro: 25 tuổi, bạn thân của Touya. Một bác sĩ và là trợ lý củaTouya, có thể được xem là anh trai thứ hai của Sakura, cực kỳ hiền dịu, cực kỳ tốt bụng…
WARRING: Truyện nì hok dành choa fan của Sakura

…………………………………………………

Một ngày mới bắt đầu, mặt trời bắt đầu ló dạng. Tiếng chim hót ríu rít bắt đầu cho một buổi sáng tươi đẹp. Trên trời, những đám mây gợn sóng lượn lờ trôi bình thản. Một vài cơn gió thoảng qua làm lung lay những lá cây còn đọng sương. Một vài ngôi nhà đã bắt đầu mở cửa sổ cho ánh nắng ban mai vào, nhưng… dường như có một căn nhà là ngoại lệ…
Trong một ngôi nhà xinh xắn nằm trên một con đường bằng phẳng, trong một căn phòng rộng lớn và trên một cái giường be bé, một chàng trai mặc một chiếc áo ngủ không cài khuy áo… “ Zzzzzzzzzzzzzzzz”. Ủa? Gì vậy? Tiếng gì ghê vậy? Trời ơi! Thật không thể tin được, đó chính là tiếng ngáy kinh khủng của chàng trai đang nằm trên giường kia…
_SY......AO….RAN…… - Một giọng hét thất thanh, trong trẻo la lên, chuyện gì thế? Mới sáng sớm mà chuyện gì ầm ỉ thế???
RẦM_ Rồi… xong!!! Nạn nhân cho một buổi sáng dữ dội chính là cánh cửa đáng thương kia! Mèn ơi! Thật tội nghiệp wé! Cánh cửa đã rớt ra, nhè nhẹ chạm hôn nồng nàn cái sàn nhà và… RẮC!!! Chài! Cánh cửa đã bị gãy đôi sau khi hôn sàn nhà ( Nụ hôn thật là mãnh liệt!!! *_*). Ô! Và gì thế kia? Các bạn hãy nhìn kìa! Đó chính là linh hồn của cánh cửa đó! Nó đang dần dần bay lên… A! Nó đang vẫy vĩnh biệt chúng ta kìa… Hu hu hu… Tội nghiệp cái cửa đáng thương wé!!! Mi chít thật oan uổng! Ai? Ai? Chính con người độc ác nào đã hại cánh cửa kia? Ai? NÓI MAU!!!
Bỗng một ánh mắt hình lựu đạn nhìn về phía Mask. Ý ý ý… Sory chị… Em hok cố tình… chị tha choa em chị ui…_ Mask vừa run rẩy vừa van xin. BỐP BỐP BỤP BỤP RẦM * tiếng đánh đập, tiếng té xuống sàn nhà*_ Cánh cửa thân iu ui! Chờ chị nhé…. Khụ khụ khụ… Chị lên dzới em… đây… Ặc ặc… Và nạn nhân thứ hai cho một buổi sáng dữ dội đó chính là tui T_T, máu lênh láng… thật kinh khủng!!! Mask bất tỉnh nhân sự… Ồ không! Nhìn kìa! Mask từ từ từ từ pò dậy, máu vẫn chảy. Toỏng toỏng toỏng, từng giọt máu tươi rơi xuống sàn nhà đẫm máu. Mask ngồi dậy, đôi mắt Mask đột nhiên hoá đỏ, tóc của Mask xoả nhẹ xuống vai, che bớt phần khuôn mặt… Eh! Zoom lại nèo… Ok! Được oài! Thấy mặt Mask oài! Nhìn kìa! Một phần khuôn mặt đã bị tróc ra, máu từ mắt từ trán từ miệng của Mask vẫn không ngừng chảy, làn da Mask đột nhiên trắng lạ thường. Mask từ từ ngước dậy, lẩm bẫm vài câu gì đó! Way! Nói lại choa khán gỉa người ta nghe rõ coi, nói lí dí đố cha nào nghe được…_ Gừ gừ gừ…_ Ủa? Con gì hú ghê vậy? Ồ không!!! Đó chính là giọng nói của Mask đó! Y! Im! Đừng ồn ào! Mask nói gì tiếp kà! Vảnh lỗ tai lên nghe đê pà con!!!_ Gừ gừ gừ… Ta sẽ páo thù… Gừ gừ gừ… AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!
_CỐP!!!_ Ui da!!! Gì jậy? Dzô dziên wá! Đang lúc gây cấn, đừng làm phiền người ta, coi típ kà… Ủa? Chị… Meilin… Coá jì hok chị?
_ Eh! Đây là truyện tình củm chứ hok phải truyện ma nhá!Mún kể truyện ma thì đợi lúc khác kể! Bi giờ kể típ đi! Hok tui đập chít giờ! Nghe hok? Do ya understand? ( Thấy Meilin-chan nói tiếng Anh hay chưa? Ke ke ke)
_Dạ dạ dạ!!! Em understand oài chị! Để em kể típ! Chị đừng nóng!!! Chị ngồi đây uống trà ăn pánh nghe em kể típ nha chị? E hèm! Tới đâu oài ta! A! Nhớ oài!!! Action!!!
…………………….> TO BE CONTINUE
Về Đầu Trang Go down
http://diendanngoquyen.goodbb.net
thanhmeovn
o0o.:Hokage:.o0o
o0o.:Hokage:.o0o
thanhmeovn


Tổng số bài gửi : 111
Age : 30
Registration date : 10/07/2007

Character Sheet
Uzumaki Naruto Uzumaki Naruto:
Don't cry! Keep smile! Left_bar_bleue500/500Don't cry! Keep smile! Empty_bar_bleue  (500/500)
Uchiha Sasuke Uchiha Sasuke:
Don't cry! Keep smile! Left_bar_bleue500/500Don't cry! Keep smile! Empty_bar_bleue  (500/500)

Don't cry! Keep smile! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Don't cry! Keep smile!   Don't cry! Keep smile! Icon_minitimeWed Aug 08, 2007 3:51 am

Don't cry! Keep smile! (cont)
_ SYAO… RAN… - Một giọng hét thất thanh, trong trẻo la lên… Cánh cửa đã bị người con gái đó đẩy mạnh và… gãy đôi sau sự tiếp đất… khá là… “nhẹ nhàng”…
_ Syaoran à! Trễ học rồi anh! Dậy đi! Hôm nay em làm bữa sáng cho anh nà!!! Syaoran-kun à…! - Vừa nhảy lên giường, vừa nói.
_ Gì thế Meilin? Mới sáng sớm mà? Đừng làm phiền anh vậy chứ - Syaoran vừa đắp chăn, cuộn tròn mình lại vừa càu nhàu Meilin về việc đã đánh thức anh vào một buổi sáng đẹp trời như vậy. Xem ra anh chàng này có tật ngủ nướng nà ^_^
_ Anh quên rồi sao? Hôm nay có buổi đi thăm quan bệnh viện Uzuky mà. Anh không nhớ à?
Syaoran bật dậy, chạy vào toilet_ Sau 59 giây đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, thay đồ… Anh từ trong toilet bước ra…
_ Sao em còn ngồi đó? Không mau đi ăn sáng rồi đến bệnh viện mau

……………………………………………………………………………………………....


9h30 phút tại bệnh viện Uzuky

_Bệnh bạch cầu cấp hay lơxêmi cấp (nhân dân gọi nôm na là bệnh máu trắng) là một bệnh tǎng sinh có tính chất ác tính. Các bạch cầu non tiên phát ở tủy xương, lấn át sự tạo máu bình thường của tủy và thâm nhiễm vào nhiều bộ phận trong cơ thể. Với các bệnh nhi, đây không phải là căn bệnh vô phương cứu chữa, nhưng rất tốn công… Thầy Fujitaka vừa giảng giải cho các học sinh của mình hiểu về căn bệnh máu trắng , vừa cho các học viên đi thăm các bệnh nhân của căn bệnh tàn khốc này. Nhưng… có một sự cố nho nhỏ… Bác sỹ của bệnh viện Uzuky lại không cho thầy Fujitaka và các học viên vào xem các bệnh nhân
_ Không thể như thế được – Bác sỹ vừa nghiêm mặt vừa nói, dường như anh rất khó chịu khi đem bệnh nhân của mình cho người khác xem xét.
_ Nhưng chúng tôi phải vào thăm bệnh nhân… Các học viên của tôi phải được quan sát những triệu chứng mà bệnh máu trắng để lại cho người bệnh!!!
_ Vậy thì chẳng khác nào tôi đem bệnh nhân của tôi ra làm vật mẫu cho các người xem xét à?

Cả hai đôi co với nhau một hồi lâu, hoàn toàn không để ý đến các học viên đang đứng xem họ cải nhau một cách chán nản
_ Gì mà ích kỷ thế? Cho vào xem một tý có sao đâu? _ Meilin nói nhỏ bên tai Syaoran, cô đã khá mệt mỏi… à không… phải nói là thật sự mệt mỏi khi phải xem màn kịch giữa “ bác sỹ cố chấp và ông thầy cố chấp” này rồi.
Syaoran chẳng nói gì bởi vì anh đang chú ý nhìn vào trong phòng – phòng của những bệnh nhân máu trắng. Một căn phòng đầy ngậm ánh sáng chói loà, ánh sáng chiếu vào những bông hoa đặt cạnh giường bệnh, chiếu vào những giọt nước long lanh. Syaoran để ý trong phòng không phải là nhiều bộ mặt ủ rũ của những người đã mắc bệnh và đang chờ được lên trên kia… mà là bộ mặt vui cười, hồn nhiên. “ Dường như những người này đang sống hết sức vui vẻ, họ không lo âu hay phiền muộn. Họ cười thật nhiều và hy vọng mình sẽ được chữa khỏi bệnh…” – Syaoran cười mỉm và nghĩ trong đầu như thế. Anh nhìn sang phía cửa sổ và bắt gặp một người con gái với mái tóc ngắn màu nâu. Người con gái đang nhìn về phía anh. Nụ cười cô ấy đẹp như một thiên thần vô tư, cứ bay mãi trên bầu trời xanh. Đôi mắt cô màu xanh ngọc như một vòng cẩm thạch quý giá, một đôi mắt to tròn và hồn nhiên… Cô nghiêng đầu, một vài cọng tóc nâu bám vào mặt, rũ xuống môi, đôi môi hồng đầy đặn đang mỉm cười. Gương mặt cô xanh xao, nhưng ánh sáng mặt trời chíu vào gương mặt xanh xao gầy gò của cô làm cho hai má ửng hồng, không còn chút biểu hiện bề ngoài nào có thể chắc chắn rằng cô là bệnh nhân của lơxêmi cấp.
Syaoran đ ỏ m ặt, anh nh ìn đi ch ỗ kh ác, c ố qu ên đi n ụ c ư ời trong s áng c ủa c ô.

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

_ Touya à! Hãy để cho họ vào đi, dù sao mình cũng đâu mất mát gì… _ Một bác sỹ mặc cái áo blue trắng bước tới, với đôi mắt dịu dàng và giọng nói trầm ấm, anh vỗ nhẹ vai bác sỹ Touya nói
_ Gì thế Yukito, cậu nói vậy là sao…? Cậu… _ Touya nhìn Yukito có vẻ khó chịu… 4 mắt…à không… 8 mắt nhìn nhau trong 8 giây…_ Không được!!! Dù cậu có nói sao thì cũng không được!!!_ Touya “đóng mộc” phán quyết một câu vô cùng chắc chắn._ Tôi không thể giúp cho các người được, các người hãy đến bệnh viện khác đi!
Touya và Yukito quay đi, bỏ lại đằng sau bao sự tức tối của học viên.
_ Thầy xin lỗi, dường như hôm nay chúng ta không thể vào tìm hiểu, quan sát những triệu chứng của bệnh máu trắng được rồi. Thầy thành thật xin lỗi các em!!! Bù lại, ngày mai chúng ta sẽ được đi sang bệnh viện khác…
Thầy Fujitaka chưa kịp nói câu tiếp theo thì Mielin xen vào
_ Lỡ ngày mai chúng ta cũng không thể xem triệu chứng của bệnh thì sao thầy???
_À… Ờ… Thì… Là… Cái này… Ờ… _ Thầy Fujitaka ấp úng trước câu hỏi “ chít người” của Meilin. Các học viên cũng đang chờ đợi câu trả lời của thầy giáo, bao nhiêu cặp mắt toé lửa đang nhìn về phía thầy Fujitaka, không biết mí U đã từng thấy thầy Fujitaka lúc ấy chưa? Chứ Mask đây thấy oài nà!!! Mặt ổng xanh lè xanh lét y như tàu lá chuối, không còn giọt máu nèo lun, mồ hôi từ trán ổng bắt đầu tuông như mưa rơi vậy. Chẹp! Mask thấy ông thầy này chỉ giỏi nói suông…
_ Thầy ơi! _ Một giọng nói dịu dàng của một bạn nữ đứng phía dưới _ Mẹ em có quen với nhiều bác sỹ ở bệnh viện Takawaky, có lẽ em sẽ nói với mẹ sắp xếp cho gặp bác sỹ vào ngày mai.
Cuối cùng thì thầy Fujitaka cũng được “ cứu bồ” bởi cô học trò nhỏ bé của mình. Thế là thầy vui mừng hết cỡ, gương mặt từ từ có máu trở lại, mồ hôi cũng hết tuông _ Thật sao Tomoyo? Em nói thật chứ? Vậy là tốt rồi, ngày mai chúng ta sẽ tập hợp tại trước bệnh viện Takawaky…
----------------------> TO BE CONTINUTE
Về Đầu Trang Go down
http://diendanngoquyen.goodbb.net
thanhmeovn
o0o.:Hokage:.o0o
o0o.:Hokage:.o0o
thanhmeovn


Tổng số bài gửi : 111
Age : 30
Registration date : 10/07/2007

Character Sheet
Uzumaki Naruto Uzumaki Naruto:
Don't cry! Keep smile! Left_bar_bleue500/500Don't cry! Keep smile! Empty_bar_bleue  (500/500)
Uchiha Sasuke Uchiha Sasuke:
Don't cry! Keep smile! Left_bar_bleue500/500Don't cry! Keep smile! Empty_bar_bleue  (500/500)

Don't cry! Keep smile! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Don't cry! Keep smile!   Don't cry! Keep smile! Icon_minitimeTue Aug 14, 2007 1:36 am

Don't cry, keep smile (cont)
_ Chán ngắt!!! Tóm lại là vẫn không thể xem được những triệu chứng của cái căn bệnh gì gì đó được… Syaoran!? Sao anh không nói gì cả???_ Meilin vừa đi vòng quanh bệnh viện vừa than phiền với Syaoran.

Nhưng anh hoàn toàn không để ý đến Meilin nói gì cả, bây giờ trong đầu anh chỉ có hình ảnh của cô gái ngồi bên cửa sổ kia, anh vẫn không thể quên nụ cười của cô bé xa lạ. Tim anh đập mạnh, mạnh đến nỗi nó muốn nhảy ra ngoài. Anh không hiểu mình bị gì, chỉ thấy tim cứ đập và anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh như thế nào… “ Thình thịch thình thịch”…

_ Gì thế này? Sao mình lại khó chịu như thế này? Sao tim mình lại đập mạnh như thế? Từ lúc nhìn thấy cô gái kia… _ Tim anh lại đập mạnh hơn nữa khi nghĩ đến từ “ cô gái kia”, anh nhớ lại nụ cười của cô… _ Đau! Sao nó cứ đập mạnh như thế? Không lẽ mình bị bệnh tim??? Nhưng nếu mình bị bệnh tim thì nãy giờ mình đã bị ngất xỉu rồi còn đâu, không thể còn đi dạo như thế này… _ Anh chàng thông minh bây giờ lại trở nên ngốc nghếch trước tiếng sét ái tình… Anh không hề biết rằng sau này anh sẽ yêu người con gái đó như thế nào…

_ SYAORAN!!!

_ Huh? Huh? Huh? Gì thế Meilin? – Meilin hét gọi Syaoran làm anh giật bắn người

_ Sao anh cứ thẫn thờ vậy? Nãy giờ anh không nghe em nói gì à?

_ Em… nãy giờ em nói gì…?

_ Em bảo anh nhìn đằng kia kìa _ Meilin chỉ tay trong khuôn vườn của bệnh viện. Syaoran bất giác giật mình, anh không ngờ rằng trước mắt mình chính là cô gái kia. Mặt anh bây giờ đỏ như quả cà chua, tim anh đập mạnh hơn, tưởng chừng như anh có thể ngất ngay lập tức… Anh quay mặt qua chỗ khác, cố không nhìn cô gái đó nữa

_ Anh nhìn Tomoyo kìa! _ Meilin giật nhẹ áo Syaoran _ Sao Tomoyo lại có thể nói chuyện vui vẻ với nhỏ kia được? Không lẽ hai người đó là bạn???

Syaoran nhìn người đứng bên cạnh cô gái kia, đó chính là Tomoyo, một bạn học sinh nữ đã “cứu bồ” thầy Fujitaka và cũng là bạn học cùng lớp với Syaoran. Syaoran nhìn thấy 2 người đó nói chuyện rất vui vẻ, anh cũng thoáng nhận ra 2 người đó là bạn của nhau. Và…

_... Không lẽ… hồi nãy… cô ấy không cười với mình… mà cười với Tomoyo…? Vậy là… nãy giờ… mình cứ tưởng… AAAAAAAAA!!! Sao mình có thể nghĩ rằng cô ấy cười với mình chứ??? Mình đúng là một thằng ngốc!!! Ngốc! Ngốc! Ngốc! _ Anh thất vọng tự nghĩ, thật tội nghiệp cho Syaoran, anh không hề biết về căn bệnh mà mình mắc phải. Căn bệnh “ Yêu một người con gái” thường có triệu chứng đầu tiên khi bạn cảm thấy tim đập mạnh khi nhìn thấy “một người con gái”… Và thường thì căn bệnh này không có thuốc chữa nhưng cũng không nguy hại gì đến sức khẻo…

Syaoran giật mình khi thấy Tomoyo chỉ tay về phía anh và Meilin đang đứng, cô gái kia cũng nhìn theo cái tay của Tomoyo. 4 mắt nhìn nhau trong 4 giây, Syaoran đứng chết một chỗ, không biết làm gì. Dường như anh đã bị thôi miên bởi đôi mắt của cô gái, Meilin nắm tay anh, kéo anh lại gần cô gái đó hơn. Anh giống như một vật hiến tế đang bị đưa đi đến gần cửa chết. Tim anh đập mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa, mạnh thật mạnh, mạnh đến nỗi anh cảm thấy chóng mặt, không thể đi tiếp nữa.
_ Chào Meilin! _ Tomoyo vui vẻ chào Meilin

_ Chào Tomoyo! Người này là ai? Bạn cậu à?

_ Ừ! Đây là Sakura Kinomoto - bạn thân của mình. Sakura! Đây là Meilin - bạn cùng lớp của mình, còn người bên cạnh là Syaoran, cũng học chung lớp với mình luôn.

_ Chào Meilin- chan! _ Sakura cười, vẫn với nụ cười đó, cô nhìn sang Syaoran _ Chào Syaoran!
Syaoran đỏ mặt, anh chỉ ấp úng: “ A…a…a…ờ…ưm…”. Anh cảm thấy giọng nói của Sakura ấm áp như hơi mùa xuân, nụ cười của cô đẹp như những bông hoa nở rộ, đôi mắt màu ngọc bích của cô như ánh sáng chiếu vào những bông hoa kia và mái tóc cô mượt như thảm cỏ xanh đang lung lay trước cơn gió thoảng qua. Anh cảm thấy mình đang đứng trước khoảnh khắc một mùa xuân đang đến trên thảo nguyên xanh. Cây cỏ đang rướn thân hình nhỏ nhắn của mình lên để hứng lấy ánh sáng chói chang, ấm áp của những tia nắng. Từng bông hoa từ từ nở rộ, từ từ kheo sắc hoa của mình. Thảm cỏ đang lung lay theo cơn gió nhẹ, chúng lắc lư lắc lư, đung đưa theo hướng gió…

_ Syaoran! Anh làm gì vậy? Sao đứng im vậy? Mà sao mặt anh đỏ bừng thế? Á!!! Anh nóng quá, anh bị sốt rồi sao? Syaoran!!! _ Một hồi lâu không thấy Syaoran nói gì, cũng không cử động gì, Meilin bắt đầu lo lắng…

_ Huh?... Hả?... Em… nói gì… Meilin?... Anh… Anh… đâu có… sốt… hay…hay… b…b… bệ… ch đâu. Chỉ là… chỉ là… là… _ Sakura nhìn anh và vì thế mà anh mới có triệu chứng “đỏ mặt nóng sốt” thế kia (Đó là triêu chứng thứ hai của căn bệnh “ Yêu một người con gái”: bạn sẽ cảm thấy đỏ mặt khi nhìn thấy người “í” kế đến là bạn cảm thấy người mình nóng dần…). Anh chàng ấp úng vừa nhìn Sakura vừa nhìn sang chỗ khác. Và khi đến cực điểm, anh không thể để Sakura nhìn mình chăm chăm như thế nữa…

_ AAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaa…a…a…a!!! _ Dzọt. Anh vừa dzọt vừa la, anh cứ đăm thẳng phía trước, chỉ biết nhắm tịt mắt lại mà chạy. Và đương nhiên trong khuôn vườn mà cứ nhắm mắt chạy như vậy thì…

_ RẦM!!!!!!!!!!!!!!

_ SYAORAN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! _ Meilin la lên khi thấy anh tông thẳng vào cây cổ thụ và… BẠCH… anh té “ nhẹ nhàng” xuống đất.

_ SYAORAN! ANH KHÔNG SAO CHỨ? TRỜI ƠI! SAO ANH KHÔNG NÉ CÂY CỔ THỤ MÀ CỨ CHẠY VỀ PHÍA TRƯỚC THẾ??? SYAORAN! TRẢ LỜI EM ĐI! ĐỪNG CHẾT _ Meilin chạy lại, cố hết sức mình lay mạnh Syaoran, nhưng anh vẫn “ bất tỉnh nhân sự”, đầu Syaoran lắc qua lắc lại hệt như… “thảm cỏ xanh đang lung lay trước cơn gió thoảng qua”. V à…

CỐP!!!

Do quá trớn nên… Meilin đã “v ô t ình” để đầu Syaoran “ chạm nhè nhẹ” vào thân cây cổ thụ xù xì kia. Đầu anh gục xuống… Tomoyo và Sakura đứng nhìn thấy cách mà Meilin làm-để-đánh-thức-một-người-bị-bất-tỉnh cũng phải “xanh mặt”, kế đến họ phải chứng kiến cảnh Syaoran đập đầu vào cây, xanh mặt + toát mồ hôi 2 người nghĩ : “ Syaoran chết thật rồi!”. Meilin tay run run…

_ Không… không thể như thế được… SYAORAN!!!!!!!!!!!!!! ANH KHÔNG THỂ CHẾT NHƯ THẾ ĐƯỢC! ANH PHẢI SỐNG ĐỂ CƯỚI EM CHỨ!!!!!!!! SYAORAN!!!!!! ANH TỈNH DẬY ĐI!!!!!!

Melin tiếp tục lay mạnh Syaoran hơn nữa và hiển nhiên là…

CỐP! CỐP! CỐP! CỐP!... đầu Syaoran liên tục “hun” vào cây…

_ Ưm… Meilin-chan à! Nếu bạn còn… lay Syaoran như thế thì… có thể cậu ấy sẽ chết thật đó… đưa cậu ấy vào trong trước đã…

Nghe tiếng Sakura gọi tên mình lần thứ hai, bất giác Syaoran tỉnh dây sau bao nhiêu “nụ hôn nồng thắm”. Anh nhìn Sakura, tim đập nhanh, đỏ mặt, người nóng bừng và anh tiếp tục… dzọt… và … RẦM… RẦM… RẦM… anh liên tục bị va vào những gốc cây trồng trong khuôn vườn… Nhưng anh vẫn tiếp tục đứng dậy, tiếp tục chạy và tiếp tục… “hun” cây… cho đến khi bóng anh mất hút… bỏ lại sau lưng mình 3 người đang dõi theo anh ngỡ ngàng…

_ Huh??? Ý! Syaoran! Anh đi đâu thế! Chờ em với!!!

Meilin chạy theo Syaoran. Và thế là chỉ còn lại 2 người đứng dưới gốc cây cổ thụ…

-----------------------------> TO BE COTINUTE
Về Đầu Trang Go down
http://diendanngoquyen.goodbb.net
Sponsored content





Don't cry! Keep smile! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Don't cry! Keep smile!   Don't cry! Keep smile! Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Don't cry! Keep smile!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Otaku4ever :: Tương lai bay cao :: Fanfiction-
Chuyển đến